HOÀNG TỬ CÔ ĐƠN
Đêm thanh vắng,ngoài hiên lộng gió
Khuyết làn mây, lấp ló ánh trăng
Bầu trời thăm thẳm xa xăm,
Sao rơi lấp lánh bên thềm gió đưa.
Một khúc hát tràn qua khe cửa
Hỏi vì sao hoàng tử cô đơn?
Nơi đây hoàng tử đang buồn,
Một mình đong đếm nỗi buồn bấy lâu.
Sầu man mác, thức thâu đêm trắng
Sương long lanh, đọng lắng vào tim
Trong đêm khắc khoải đi tìm
Một nàng công chúa dịu hiền đáng yêu.
Yêu nhiều lắm,nàng ơi có hiểu?
Yêu một năm,đợi triệu năm sau
Từng đêm tôi vẫn nguyện cầu
Sao băng xa khuất biết đâu đợi chờ..
Lòng tự hỏi:Giấc mơ có thật?
Tình này trao gửi đến thiên thu.
Trông mong mòn mỏi khó từ
Biết rằng đau khổ vẫn mơ được chờ.
Chờ mong mỏi bao giờ cho hết
Trót yêu nàng tha thiết ngàn năm
Để rồi lặng lẽ âm thầm
Đàn riêng tôi một khúc trầm cô đơn.